Chuyến Tàu Mang Tên Dục Vọng

Share:
Về thương hiệu sách: ban sơ cũng lưu ý đến - rút gọn gàng là Chuyến tàu Dục vọng, nhưng vì chưng "mang tên" tất cả một hàm nghĩa long trọng, mong định hơn, cùng cũng đã không còn xa lạ nên tớ vẫn nhằm cả cụm, nó gồm cả nhạc tính nữa. Rút cục đó là sản phẩm duy nhất của mình làm ra xuất bạn dạng trong năm nay. Một thành phầm bất ngờ, vì chưng một dịch giả bao gồm tiếng ko thiện chí hợp tác ký kết (hoặc là nhằm mục đích vào ngày xấu trời của bác bỏ ấy) nên sau cuối lại mang đến tay tớ vì thời gian đã định gấp rồi. Tớ cho rằng mình đã cố gắng thể hiện bằng tiếng bà mẹ đẻ theo cách hiểu trung thành nhất của tôi về các nhân vật với ý vật của tác giả Tennessee Williams. Thật vui mừng vì cho dù sao mình cũng đều có một sản phẩm cảm thấy tự hài lòng. Bắt buộc cảm ơn đồng nghiệp cùng là tín đồ biên tập, chị Dạ Thư sẽ ủng hộ và hễ viên. Sau thời điểm hoàn tất thì mới biết là sinh sống SG trước 75 đã bao gồm một bản dịch của 1 diễn viên kịch mang tên Chuyến xe cộ dục vọng, tuy thế tớ ko biết bản dịch ấy. Cần nói là gồm đọc kịch bạn dạng gốc new thấy phương pháp diễn của Vivien Leigh chẳng hạn, chỉ là một cách trong vô vàn phương pháp hiểu nhân trang bị Blanche DuBois. Gồm sự biệt lập tương đối, mà đọc kịch bản sẽ thấy ngay. Dẫu vậy quả thực, vai của Vivien lại sở hữu sức ám ảnh, cũng như vai của Marlon Brando. Thực ra, có một sự dễ dãi cho Marlon Brando là ông này là người đầu tiên đóng vai Stanley trên sảnh khấu, cơ mà đạo diễn Elia Kazan lại là nơi đã quen thân với người sáng tác kịch phiên bản nên cứ như đo ni đóng góp giày. Ngày nay họ không biết Jessica Tandy (sau này đóng góp Ms. Daisy vào phim hài "Driving Miss Daisy") đóng góp Blanche ra làm sao - bà là người thứ nhất đóng trên sân khấu Broadway cùng được khen ngợi rất nhiệt liệt - vắt vào sẽ là Vivien Leigh để "ăn khách". Leigh vào vai này ngơi nghỉ London do ông xã đạo diễn nên bao gồm sự khác hoàn toàn về phương pháp diễn đối với Kazan/Williams dựng sinh sống Mỹ.

Bạn đang đọc: Chuyến tàu mang tên dục vọng

*
Dàn diễn viên của tập phim năm 1951 - trừ Marlon Brando, cả 3 người sót lại đều giành giải Oscar diễn viên xuất sắc đẹp (nữ chính, nam giới và con gái phụ).Dịch xong thì cũng ngấm thía câu của Vivien Leigh - "vở kịch làm cho tôi phát điên". Mình ko điên được (ăn thảm bại gì) tuy thế ngẩn ngơ một vài ba ngày khi trả tất, chiếc ngẩn ngơ trước một tác phẩm tất cả độ hư ảo về tâm lý nhân vật. Chung cuộc Blanche điên từ bỏ trước khi tới Miền thiên đàng (tên khu nhà trọ của cô ý em gái) tuyệt là sau khi chạm trán thực tiễn ập vào khía cạnh (đối diện thực trạng tạm bợ của cô ấy em với gã em rể khốn nàn đầy thu hút - trai hư thường được gái đam mê mê!) mà hóa rồ. Lúc nào VN dựng các vở kịch của T.W rò rỉ - đông đảo vở kịch mang phong cách Gothic miền Nam, bí ẩn và u tối nhưng trằn trụi.
*
Ngoài tiếng nói đầu của Arthur Miller (bác này là ck Marilyn Monroe một dạo) thì còn tồn tại bài tự chất vấn của Tennessee Williams cùng niên biểu của ông này. Bên cạnh vở Chuyến tàu đã được diễn 2 vạn đêm trên toàn trái đất thì ông có hàng trăm kịch bản sân khấu với điện ảnh, đều bởi các ngôi sao sáng thủ diễn. Phần nhiều đều có các nhân vật có sự việc về tinh thần và tương quan đến đồng tính ái (bản thân Williams là như vậy, tuy nhiên khía cạnh đồng tính nói vào trong những năm 40-50 đều ở dạng phiếm chỉ và ngôn từ gián tiếp). Hoàn toàn có thể nói, cuốn sách này là cuốn sách đầu tiên ở nước ta giới thiệu không thiếu nhất về sự nghiệp sáng tác của T.W, qua phần niên biểu về cuộc đời sáng tác cùng các bản kịch, phim của Chuyến tàu. Xin giới thiệu bài tự vấn đáp của người sáng tác này:“Thế giới nhưng mà tôi sẽ sống”Tennesse Williams tự bỏng vấnHỏi: bạn cũng có thể nói chuyện trực tiếp thắn không?Đáp: làm gì còn phương pháp nào khác để ta rỉ tai chứ.Có lẽ ông hiểu được khi vở kịch thành công trước tiên của ông, bè bạn thú thủy tinh, được diễn lại đầu mùa này, một vài lớn những nhà phê bình cảm giác nó vẫn là vở kịch xuất xắc nhất mà lại ông từng viết, cho dù đến hiện nay đã qua mười 2 năm rồi?Vâng, tôi sẽ đọc phần nhiều ghi nhận với phê bình về vở kịch của tôi, thậm chí còn cả những người dân nói rằng tôi viết do tiền với sự trình bày trước tiên của tôi là thiệt lỗ mãng và mang bản năng xấu xa.Làm sao gồm khói khi…!Một đám cháy bốc khói những nhất là khi anh ban đầu tưới nước lên nó.Nhưng có thể ông sẽ phê chuẩn rằng tất cả một dấu hiệu không thoải mái và dễ chịu gì của việc tàn ác, lạnh lùng, đấm đá bạo lực và khó chịu trong phần đa tác phẩm cách đây không lâu hơn của bản thân không?Tôi nghĩ, vì không có kế hoạch làm cho như vậy, tôi đi theo sự nghi kỵ, sự khó tính và đấm đá bạo lực đang cải cách và phát triển của nhân loại và thời đại nhưng tôi sẽ sống thông qua sự bức bối tạo thêm không xong xuôi của chính tôi cùng với tư bí quyết một nhà văn cùng một nhỏ người.Vậy là ông xác nhận rằng “sự bức bối đã phát triển”này, như bí quyết ông gọi, là một sự phản bội chiếu của một hoàn cảnh của bản thân ông?Vâng.Một yếu tố hoàn cảnh bệnh tật?Vâng.Có lẽ là cận kề với chứng căn bệnh tâm thần?Tôi cho rằng tác phẩm của tôi luôn là một thứ liệu pháp trị trọng tâm thần so với tôi.Nhưng làm sao ông rất có thể mong đợi khán giả bị ấn tượng bởi những vở kịch và hầu như kịch phiên bản khác được tạo ra như một sự giải phóng hầu hết sự bức bối rất có thể là của của một kẻ điên hoặc new chớm bị?Sự tự giải hòa của bao gồm chúng thôi.Cái gì của bao gồm chúng?Những sự bức bối tăng lên, cận kề với triệu chứng tâm thần.Ông nghĩ trái đất đang trở yêu cầu điên loạn?Đang trở nên? Tôi yêu cầu nói là sẽ rồi ấy chứ! Như người Du mục nói vào Camino Real, thế giới là một tờ báo vui nhộn đọc ngược. Và như vậy thì chẳng vui nhộn tí nào.Làm sao ông nghĩ về ông rất có thể đồng hành với cái nhìn đầy đày đọa ấy về cầm giới?Chừng nào quả đât còn rất có thể vận hành trong triệu chứng bị đày đọa ấy, có thể xa, tuy nhiên không xa rộng nữa.

Xem thêm: Báo Giá Lưới An Toàn Ban Công Hà Nội, Lưới An Toàn Ban Công Giá Khuyến Mại

Ông không mong muốn khán giả và giới phê bình sát cánh với bản thân sao?Không.Vậy nguyên nhân ông lại hấp dẫn họ theo hướng đó?Tôi đi đường đó. Tôi không lôi cuốn ai đi cùng hết.Vâng, mà lại ông mong muốn sẽ thường xuyên có những người dân lắng nghe mình chứ?Lẽ tất nhiên là tôi hi vọng.Ngay cả nếu như ông quẳng họ vào sự bạo lực và gớm hoàng của các tác phẩm của mình?Chẳng lẽ anh không nhận thấy mọi người đang mòn mỏi xung quanh anh, như loại sâu bướm hết mùa, là công dụng của nạn dịch đấm đá bạo lực và gớm hoàng lúc này trên thế giới này với trong thời đại mà chúng ta đang sống đó sao?Nhưng ông là 1 trong những người có tác dụng ngành giải trí, với đa số kỳ vọng nghệ thuật, với mọi người không thể giải trí không chỉ có thế với những con mèo trên mái tôn nóng rộp và búp bê bé bỏng con và du khách trên số đông chuyến tàu điên rồ!Vậy hãy nhằm họ đi coi nhạc kịch cùng hài kịch. Tôi đã không thay đổi con mặt đường của mình. Đối với tôi đã đủ khó khăn để viết các gì tôi ước ao viết mà chưa hẳn cố nhằm viết những gì anh nói họ muốn tôi viết nhưng mà tôi thì lại ko muốn.Ông gồm thông điệp nào tích cực không, theo ý kiến của ông?Thực sự tôi nghĩ là tôi có.Chẳng hạn như?Tiếng khóc, gần như là tiếng gào thét, sự quan trọng một nỗ lực trái đất toàn nhân loại rộng bự để tự chúng ta nhận biết chủ yếu mình và lẫn nhau một cách hiểu rõ sâu xa hơn, đủ thâm thúy để chính thức rằng không bạn nào bao gồm một sự chọn lọc về lẽ phải hay đạo đức nghề nghiệp hơn ngẫu nhiên ai có một trong những phần hai mặt và xấu xa và giống như vậy. Nếu bé người, các chủng tộc với quốc gia, tất cả thể ban đầu với sự thật tự phô bày đó, thì tôi nghĩ rằng nắm giới có thể tránh được sự băng hoại mà tôi sẽ vô tình lựa chọn thống trị đề cơ phiên bản và mang tính hình tượng cho phần nhiều vở kịch của bản thân mình như một khối thống nhất.
*
Tennessee Williams (thứ 3 từ bỏ trái sang) thuộc Frank Merlo (tình nhân của T.W), đạo diễn Elia Kazan với nhà thêm vào Charles K. Fieldman.Nghe ông nói như thể ông cảm xúc khá thờ ơ và cao ngạo trước quy trình băng hoại của xã hội.Tôi chưa hề viết về bất cứ một hung tin xa nào mà tôi cần yếu tự bản thân quan ngay cạnh được.Nhưng ông kết tội buôn bản hội, như 1 khối thống nhất, về sự việc quy thuận trước sự gian sảo có công ty ý, cùng ông tỏ ra bóc biệt bạn dạng thân bản thân khỏi kia với tư cách một đơn vị văn.Với tư phương pháp một nhà văn, đúng thế, mà lại không cùng với tư phương pháp một cá nhân.Ông bao gồm nghĩ đây là một thứ đạo đức kỳ cục của ông với tư biện pháp nhà văn không?Tôi không ảo tưởng về các nhà văn. Mà lại tôi thiên về vấn đề nghĩ rằng hầu hết các đơn vị văn, và số đông các người nghệ sỹ khác, đều sở hữu động lực nguyên thủy vào thiên chức tuyệt vọng của họ do một mong ước tìm thấy và phân bóc tách sự thiệt với địa võng của không ít lời dối trá và mưu đồ mà họ đang sinh sống cùng, và tôi nghĩ về rằng đụng lực này là điều làm cho tác phẩm của mình không biến một tuyên ngôn nhưng như một việc thiên lương, một “lời kêu gọi” đúng nghĩa.Tại sao ông không viết về đều người giỏi đẹp? không lẽ ông chưa từng chạm mặt người xuất sắc đẹp nào trong đời sao?Lý thuyết của tớ về người xuất sắc đẹp quá đơn giản dễ dàng đến nỗi tôi xấu hổ khi nói ra.Làm ơn nói ra nào!Chà, tôi không hề chạm mặt một fan mà tôi quan trọng yêu nếu như tôi trọn vẹn biết và làm rõ anh ta, cùng trong thành phầm của mình, tôi tối thiểu cũng cố gắng đạt tới trí tuệ với sự hiểu biết.Tôi thiếu tín nhiệm vào “tội lỗi nguyên thủy.” Tôi thiếu tín nhiệm vào “sự nạp năng lượng năn.” Tôi chỉ tin vào kẻ xấu hay hero – chỉ có các cách đúng tốt sai mà lại các cá thể hành xử, không do lựa chọn mà do sự thiết yếu hay bởi những ảnh hưởng thực sự vẫn chưa biết đến thấu trong bạn dạng thân họ, hoàn cảnh sống và xuất thân của họ.Điều này quá đơn giản và dễ dàng nên tôi xấu hổ lúc nói ra, tuy thế tôi chắc hẳn rằng nó đúng. Sự thật, tôi mong cược cả đời mình vào đó! và đó là tại sao tại sao tôi thiếu hiểu biết nhiều các máy bộ tuyên truyền luôn cố gắng dạy chúng ta, thuyết phục bọn họ căm hận và run sợ người không giống trên cùng cầm giới nhỏ bé này mà bọn họ đang sống.Tạo sao họ không gặp gỡ những người đó và tò mò họ như tôi nuốm gắng gặp gỡ và hiểu những nhỏ người giữa những vở kịch của mình? Điều này nghe thiệt hão huyền cùng tự cao tự đại.Tôi không muốn chấm dứt bằng một nhận định và đánh giá như vậy. Vậy tôi phải nói gì nhỉ? Rằng tôi biết mình là 1 trong nghệ sĩ nhỏ bé đã có lần viết một hoặc hai công trình quan trọng? Tôi còn thiết yếu nói chúng là dòng nào. Không hề gì. Tôi đã nói điều tôi muốn. Tôi có thể vẫn nói giống điều đó, hoặc tôi hoàn toàn có thể ngậm miệng lại. Nó không phụ thuộc vào vào các bạn, nó phụ thuộc vào hoàn toàn vào tôi, vào hành vi của thời cơ hay Đấng Toàn năng trong cuộc đời tôi.* đái luận này đăng thứ nhất trên tờ London Observer, 7 tháng tư 1957

Bài viết liên quan