Kí Ức Tuổi Học Trò

Share:
Tháng Tám, bầu trời trong xanh, gần như đám mây đùn đẩy nhau bay về, nắng nóng chiều nhòe dần rồi bỗng dưng tắt, một ngày cuối tháng Tám đã từng đi qua. Thời hạn này cũng chính là lúc đông đảo cô cậu học tập trò chuẩn bị hành trang để chuẩn bị sẵn sàng cho một năm học mới. Bất chợt, hầu hết hình hình ảnh về tuổi học trò, về ngôi trường xưa lớp cũ lại tràn về kí ức vào tôi. Ngay lúc này đây, tôi ước sao mình hoàn toàn có thể quay lại ngày xưa, các khoảnh khắc hồn nhiên vô tứ tuổi học trò ngày ấy…

Tuổi học trò sôi động, tinh nghịch; tuổi học trò với đông đảo chiến tích vang dội là một thời để nhớ của tôi. Hầu như kí ức về những người bạn, đều hồi ức về tình thư lại ùa về: Lung linh với thật đẹp!

*
Ngày này năm ấy… Tôi với bạn mới chỉ là gần như cánh chim nhỏ từ số đông miền phương xa bay về, bỡ ngỡ, rụt rè chẳng dám bắt chuyện làm quen, chỉ thấy những góc nhìn ngơ ngác ngóng trông tìm kiếm được một khuôn mặt quen vào lớp cũ tuy thế nào đâu có. Ngày ấy, tôi và chúng ta đều cảm thấy hồi hộp khi bắt gặp ánh nhìn nghiêm nghị của thầy cô. Ngày ấy, tôi và các bạn đều cảm thấy lo ngại thực sự khi không biết yêu cầu làm thế nào để hòa nhập dễ dãi trong môi trường thiên nhiên mới. Cứ thế, ngày tháng dần dần trôi thuộc những suy nghĩ miên man, vẩn vơ tuổi học trò.Ngày này năm ấy… bọn họ quen nhau, họ đến bên nhau, phần đa tâm hồn học sinh mang trái tim của quỷ thuộc trao cho nhau những kỉ niệm yêu thương bên dưới mái trường. Để rồi, từng cội cây, sảnh trường, hàng ghế đá đều tiềm ẩn những hình ảnh một thời áo trắng thân thương.

Bạn đang đọc: Kí ức tuổi học trò

Tuổi học trò hồn nhiên, vô tư. Tuổi học tập trò thiệt rực rỡ. Ghi nhớ thật nhiều… đa số trò nghịch tinh quái hòa quấn trong tiếng mỉm cười giòn tan thuộc tiếng la hét inc ỏi sản xuất thành dàn tạp âm lếu loạn náo nhiệt độ góc sân trường. Nhớ về đa số chiều hè, do cái tội câu kết tập thể cùng bao phủ tội cho nhau để cả lũ đề nghị đi Lao động lau chùi và vệ sinh “tình nguyện trên niềm tin ép buộc” của thầy túng bấn thư Đoàn trường. 100 nhịp kháng đẩy cùng chạy hai vòng sảnh đủ nhằm nhớ về 1 thời học sinh cần mẫn tập luyện thể thao – thể thao bức tốc sức khỏe. Quên sách, ko ghi chép bài, thủ thỉ riêng trong giờ học và tác dụng là vào mỗi chiều thứ hai lại chạm chán nhau mặt đống nguyên lý lỉnh kỉnh dưới bóng mát phượng hồng. Suy nghĩ lại, xưa kia chúng mình thật lắm chiêu trò.

Xem thêm: 9 Công Thức Tẩy Tế Bào Chết Body Bằng Muối An Toàn, Hiệu Quả Tại Nhà

Có một ngày, ta đã nhớ… Nhớ đầy đủ ngày căng thẳng mệt mỏi chui thoát ra khỏi chiếc chăn ấm mùa đông, nhớ hầu hết buổi đánh đấm xe dọc tuyến đường đất bụi, ghi nhớ cả mọi lúc dày đặc nhau chỉ bởi một ổ bánh mì. Nhớ về lớp học nhộn nhịp những ngày mưa. Đứa giũ áo tơi cho ráo nước, đứa vờ lãng mạn nhìn về phía xa xôi trổ tài làm thơ bên cửa sổ. Bao gồm đứa mặc dù ướt hết cả người vẫn hớn hở khoe “thành tích”. Cô nữ giới dắt chiếc xe hứng đông đảo giọt mưa nặng hạt. Chàng trai ra vẻ “ta đây” chũm chấp cưỡi cái xe phăng phăng vào gió mưa chiều. Lớp học những ngày nắng nóng cũng vui không kém, ko khí sôi động hẳn với mẫu quạt mini giấy hết sức mát. Cất cánh theo chiều gió, các cái “A2 airlines” từ bỏ chế vun vút bay ngang giữa trời… rất lâu rồi đó, địa điểm ấy có các bạn và tôi. Với tôi vẫn nhớ như in buổi phân tách tay sau cuối năm ấy, chúng ta nắm tay nhau khẽ hát vang lời ca tình chúng ta “tình yêu sẽ luôn luôn luôn còn mãi, tình bạn sẽ luôn luôn còn hoài, nhằm ta mãi đánh dấu một thời thơ ấu dấu yêu…” đông đảo dòng lưu cây viết chia tay, phần nhiều dòng chữ lưu lại những lời chúc xuất sắc đẹp, chắp cánh đa số ước mơ bay cao cùng phi thuyền khát vọng trôi về biển bự mênh mông. Rất nhiều giọt nước mắt lăn dài, phần đông tiếng mức ngẹn ngào cùng vòng tay xiết chặt trao nhau.

*
Thời gian qua, tuổi học tập trò trong tôi nay chỉ còn trong kí ức, tôi cùng bạn có được ước mơ tự thuở học sinh của mình, ấy vậy nhưng sao vẫn còn đấy hối tiếc. Chia tay rồi new cảm thấy cô chủ nhiệm niềm nở quá đỗi, nhớ nhỏ dại bạn mỉm mỉm cười thật duyên, nhận ra thằng bạn ngồi bên cũng con nít quá chừng. Chia ly rồi, nhận ra ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút ít quan tâm giành riêng cho ai kia nữa, để rồi từ bây giờ triệu nhu cầu lỗi đột nhiên ùa về. đề xuất chi, thời gian quay trở lại, một lượt thôi để ta biết trân trọng hồ hết khoảnh tương khắc này.

Giờ đây, từng đứa một nơi, sẽ không thể những ngày vui chơi rong ruổi bên dưới sân trường nữa, không còn được nghe tiếng nói truyền cảm, ấm cúng của thầy cô, không thể được lắng nghe những lời tâm sự của cô bạn trong lớp nữa… Nhưng, mái trường xưa vẫn thế, hàng bởi lăng tím và góc phượng hồng vẫn đang làm nghĩa vụ cho những mùa hè sau, đa số tiếng gọi “Thầy ơi! Cô ơi!” vẫn được nhảy ra từ cửa ngõ miệng học trò, giờ đồng hồ nói cười cợt vẫn mãi rối loạn một góc sảnh trường thân thuộc. Kí ức tuổi học tập trò vẫn còn đấy đó. Và tất cả chúng ta đều rất có thể hồi ức lại hình ảnh, kỉ niêm trong tía năm qua với đầy đủ niềm vui, nỗi bi thiết đọng lại bên trên khóe đôi mắt cay cay…

Bài viết liên quan